phpMVFAMD Metrics {time:ms;} Spec {MSFT:1.0;} <-- Open play menu, choose Captions and Subtiles, On if available --> <-- Open tools menu, Security, Show local captions when present -->

.:. 13 Reasons Why S02E05 .:.
Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật

 

Không có gì đáng giá mà
không trải qua đau đớn.

 

- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Undone, Ngọc Ánh, Shai

 

Một tác phẩm chỉ thật sự tốt
nếu nó xuất phát từ sự tất yếu

 

từ nhu cầu.

 

Có thể là nhu cầu chung hay nhu cầu riêng.

 

hay lý tưởng hơn là cả hai.

 

Nghệ thuật phải là sự đối chất.
Nó phải sốc và khiến bạn sợ hãi.

 

Và Hannah,

 

cậu ấy là một nghệ sỹ thật sự.

 

Và cháu nghĩ đó là những gì đã xảy ra.

 

Cậu ấy dọa người ta chết khiếp.

 

Xem nào.

 

Làm sao mặc nó lại giúp
gỉam khả năng bị ngược đãi, chế giễu?

 

Vì nó như là
lời tuyên bố của bản thân.

 

Chiếm đoạt lại.

 

Giống như chúng ta là bọn khốn,

 

đừng có tới kiếm chuyện.

 

Vậy nó như là
đồng phục siêu anh hùng?

 

"Đây là chim, đây là máy bay,
Một lũ khốn. Là chúng ta."

 

Phải, đừng nói thế.

 

Một tâm hồn thiếu thốn
cần phải được giãi bày.

 

Im lặng không bao giờ là câu trả lời.

 

Nhưng khi có quá nhiều
thứ lẫn lộn bên trong mình,

 

xã hội mong đợi sự im lặng của mình.

 

Và thật là nguy hiểm khi
có quá nhiều thứ trong mình

 

nhưng chẳng có ai để nói ra.

 

Kevin? Anh yêu,
anh quên bữa trưa này.

 

Cảm ơn em.

 

- Anh vào ngay đây.
- Vâng.

 

Ôi trời. Mấy bài tập
buổi sáng này đang giết em.

 

Hôm nay em bất tỉnh đúng lúc 4 giờ rưỡi.

 

Hoặc em có thể quay về chỗ anh.

 

Em không nghĩ em có đủ năng lượng để...

 

Cho bữa tối.
Bố mẹ muốn gặp em.

 

- Thật sao?
- Phải.

 

Tuyệt quá.

 

- Ôi Chúa ơi, thật khủng khiếp.
- Không, chẳng sao đâu.

 

Tình cờ bố anh có ở nhà một lúc.

 

Anh lúc nào cũng nói về em.

 

Em hào hứng quá đi. Quá tuyệt.

 

- Tiết ba gặp anh.
- Tạm biệt em.

 

Em yêu, anh muốn hỏi về...

 

Khoan, em nên mua váy.

 

- Em đâu cần phải mua.
- Ít ra cũng về thay đồ.

 

- Em cần ít nhất 1 tiếng, được chứ?
- Ừ được.

 

Này, chuyện tập luyện thế nào?

 

Mấy vụ đội trưởng rồi...
em biết đấy, Jess sao rồi?

 

Tuyệt. Mọi thứ vẫn tốt.

 

Tốt. Tuyệt.

 

- Tạm biệt.
- Tạm biệt.

 

Hannah cần phải lấy lại năng lực của mình.

 

Cậu sẽ hỏi cậu ta về ảnh lấy ngay?

 

Tớ không còn tin cậu ta như trước.

 

Cậu không tin thiên thần
nhỏ bé ngủ say kia sao?

 

Nhìn cái gì vậy hả?

 

Justin, cậu nghĩ cậu có thể
cùng giữ mấy thứ nhảm nhỉ này

 

đến lúc có ai đó đến trông cậu không?

 

Tớ trễ rồi.
Tớ phải đến trường.

 

Tớ ổn. Tớ không cần người trông trẻ.

 

Lạnh chết được.

 

- Là lạnh đấy. Cậu ta sốt rồi.
- Là cảm lạnh. Cậu bị sốt rồi.

 

Đưa cậu ấy cái chăn.

 

- Tắm giùm cái.
- Chưa bẩn lắm.

 

Cậu bốc mùi lắm rồi.
Tắm đi, làm ơn.

 

Đói quá.

 

Sao cậu lại đói được?
Cậu ăn đến mức nôn luôn.

 

Chắc vậy nên mới đói.

 

Đi tắm đi.

 

Con xem chưa?

 

Trời ạ, còn ai trong lớp không
dính dáng đến Hannah không?

 

Sao ạ? Ý mẹ là sao?

 

Mỗi ngày lại có
đứa con trai lên tin.

 

Chẳng lạ gì mà
con bé bị tai tiếng.

 

Mẹ chỉ mong chuyện này
mau kết thúc với con vào ngày mai.

 

Và con sẽ né xa cái
đống lộn xộn này nhanh nhất có thể.

 

Vâng.

 

Này. Mẹ con nghĩ con
đang tránh mặt bố mẹ.

 

Tránh mặt? Ôi không, không.
Chỉ là con có nhiều thứ cần làm, bố biết đấy?

 

Con không thể
cứ ăn trong phòng mãi.

Chấn chỉnh lại đi.

 

Con... có quá nhiều việc cần làm.

 

Tối nay xả hơi một chút với bố thì sao?
Vertigo đang ở Crestmont.

 

Đi thôi.

 

Ồ... con...

 

Tiếng... nước chảy phải không?

 

Vâng, là con...

 

Con bật nước nóng rồi
nhớ ra là muốn lấy ít đồ ăn.

 

Bình nóng lạnh mới
mất một lúc mới có nước ấm.

 

- Nhưng không lâu thế đâu.
- Không sao đâu ạ.

 

Không, nhiều lúc cái
van ở bên phía lạnh.

 

Không sao ạ.
Bố uống cà phê đi.

 

Con lấy thêm sau.
Tối nay coi phim nhé?

 

Con rất mong chờ đấy.
Cảm ơn bố.

 

Cái quái gì vậy?

 

Ôi bố ơi nóng quá.
Cái máy này quá tốt.

 

Chết tiệt.

- Xin lỗi.
- Im lặng đi.

Được rồi.

 

Cậu ra ngoài được chưa?

 

Tớ phải làm bộ là tớ đang tắm.

Cậu ngu thật.

 

Vậy...

 

Cậu cho thêm ít dầu gội được không?

 

Những đứa trẻ này cần sự đồng cảm, Olivia.

 

Tôi lo về Ryan Shaver.
Lời khai của cậu ta điệu đà quá.

 

Chúng ta đang ghép các mảnh ghép lại.
Chúng ta phải đưa thơ của Hannah làm bằng chứng.

 

Mà cậu bé lại là người

 

đã in nó.

 

Chào buổi sáng.

 

- Chào, tôi là Andy.
- Ồ, chắc rồi. Tôi nhớ mà.

 

- Hôm nay anh cũng tham gia chứ?
- Không, không đâu.

 

Tôi sẽ để hai người riêng tư chút.

 

Anh muốn ở đây cùng em.

 

Anh phải ở đây.
Anh xin lỗi vì đã không đến.

 

Những điều họ nói trong đó,

 

những điều anh nghe,
anh không hề biết gì.

 

Anh sẽ học.

 

Tớ không biết.

 

Chắc chắn không phải
cái nhà bên bể bơi.

 

Vậy là ở đâu?

 

Tớ có thể hỏi một trong số bọn nó,
có thể sẽ tìm ra.

 

Không. Cậu ở đây
đến khi được minh bạch.

 

Vì Jessica.

 

Tớ có thể đi tìm, rồi...

 

Không, tớ biết rồi.
Cảm ơn.

 

Khốn thật. Khốn thật.

 

Khoan...

 

Cậu ta trông tớ sao?
Sheri đâu rồi?

 

Sheri không thể cúp hai lần liên tiếp.
Cậu ấy sẽ tới vào ca tối.

 

Tớ tưởng cậu ta không
muốn dính líu đến tớ.

 

Ồ đúng đấy.

 

Vậy nên giữ cái miệng
và đừng chọc đến tớ.

 

Đừng chọc vào tớ.

 

Và nếu cậu nôn lên áo khoác tớ,
tớ cho cậu nhừ tử.

 

Tuyệt.

 

Kế hoạch bảo mật
và mã hóa WebMD ở trên bàn.

 

Đừng để ai thấy cậu.

 

Tớ đi đây.

 

Vui nhé.

Đừng giết nhau.

 

Cảm ơn.

 

Chào.

 

Thế nhưng, như hầu hết
trường hợp luôn gặp ở trường học,

 

chúng cháu thử những
gì chúng cháu không hiểu.

 

Đó là những gì mà những đứa trẻ
ở Liberty đã làm với Hannah.

 

Vậy còn giáo viên?

 

Họ có thể hiện sự lo ngại về
nội dung khuynh hướng tự sát của bài thơ?

 

Bài thơ được đọc to
trong lớp cô Cusick. Là như vậy.

 

Vậy là không ai đi tìm

 

tác giả ẩn danh đang
cố gắng cầu cứu,

 

hay... chỉ là hỏi cháu ai viết nó?

 

Không. Không ai nghĩ
nghiêm túc về nó.

 

Họ hiếm khi làm vậy.

 

Cậu Down?

 

Văn phòng tôi, bây giờ.

 

Tôi nghĩ em biết lý do em ở đây.

 

Vâng, em biết.

 

Em có muốn nói gì không?

 

Khoan đã, là chuyện này sao?

 

Em chụp những tấm này.

 

Vâng, năm ngoái.

 

Rồi chúng được kết lại
bằng câu "con phò say xỉn"?

 

Thầy Porter, em không làm thế.

 

Tôi đã đến lớp nhiếp ảnh,

 

lịch sử máy in trong phòng
thực nghiệm cho thấy em đã đăng nhập.

 

Đã có ai đó dùng nó trong khi
em đang hoàn thiện trong phòng tối.

 

Được rồi.

 

Vậy chúng ta có biết
người đã làm điều đó với Jessica không?

 

Chính là người đập vỡ máy ảnh của em.
Có ai từng đi tìm hắn chưa?

 

Rồi em và Jessica lại gặp rắc rối?

 

Và cái người đáng phải chịu
thì lại chẳng bao giờ phải bị.

 

Tôi nghĩ điều đó sẽ thay đổi.

 

Chưa thấy thì em chưa tin.

 

Liên hệ báo giá dịch thuật đa ngôn ngữ qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 

Cậu đang tận hưởng chút
thời gian đặc biệt à?

 

Ừ, tớ ghét thứ này.
Tớ nghe lại chúng lần nữa.

 

Alex, à...

 

Lần cuối cậu nghe,
tớ nghĩ là nhiều lần rồi.

 

Tớ biết, tớ...

 

Tớ cứ nghe đi nghe lại đoạn của mình,
nó không hợp lý.

 

Dường như tớ
đã bỏ lỡ gì đó.

 

Cậu...

 

Cậu muốn nói về nó không?

 

- Chúng ta sẽ nói về nó?
- Tớ nghĩ vậy.

 

Này, ông ấy làm gì vậy?

 

Đánh dấu sân.

 

Cái máy đó là gì?

 

Tớ không biết.
Tớ đoán là máy đánh dấu chăng?

 

Tớ phải đi.

 

Tớ không biết nó có phải
máy đánh dấu hay không nữa.

 

Không, tớ...

 

Đừng quá chú tâm
vào việc nghe chúng?

 

- Được chứ?
- Ừ.

 

Có vẻ như chẳng là gì
cho đến khi cơn bão đến.

 

Đó là lý do cậu làm thế sao, Alex?

 

Cháu không thể giả vờ mình biết
suy nghĩ trong lòng của người khác.

 

Thơ ca là vậy.

 

Hầu hết tác giả trong nhóm cháu đều
viết về những điều đen tối và hỗn độn.

 

Vậy cháu không hề biết Hannah đang
cầu cứu thông qua tác phẩm của bạn ấy,

 

vậy việc truy tố có thể
khiến bọn cô tin nó,

 

nhưng cháu hy vọng
nhà trường sẽ đi đến kết luận đó?

 

Đó là việc của họ,
chẳng phải vậy sao?

 

Cháu xin lỗi, cháu không phải
chuyên gia trị liệu có giấy phép,

 

hay là giáo viên.

 

Ryan, có phải là cháu đã
làm việc với Hannah

 

với rất nhiều bài thơ
khác của bạn ấy không?

 

Một số, đúng vậy.

 

Cháu có nhận ra những bài này không?

 

Vâng, chúng là những bài thơ
còn lại trong nhật ký của Hannah.

 

Vật chứng phản biện F,
thưa quý tòa.

 

Ryan, cháu có cùng làm
bài thơ này với Hannah?

 

Cháu có làm.

 

Cháu đọc bài thơ tại
phiên tòa được chứ?

 

"Ôi trái thiện ác
thật đắng cay, thật ngọt ngào.

 

Em đã bị đuổi ra khỏi vườn,

 

em nghĩ mình
chẳng hề nhớ lấy nó.

 

Vậy mà vẫn muốn
một lần ăn lại."

 

Tớ thích cách cậu
phá cách ca tụng.

Được đấy.

 

Có một vài ẩn dụ
rất rõ ràng,

 

nhưng nó cũng
vô cùng khái quát.

 

Tớ...

 

Xin lỗi, tiếp nào.

 

Tớ đang nói rằng tớ nghĩ liệu
cậu có thể khai thác nó sâu hơn một chút không.

 

Cậu còn cái nào
muốn đọc không?

 

À...

 

- Ừ.
- Được rồi.

 

Nghe này, tớ biết có vẻ dơ hơi,
nhưng luật không điện thoại là để giúp...

 

Justin Foley?

 

Im ngay. Cậu...?

 

Chờ đã.

 

Chết tiệt.

 

- Cậu ta là trái cấm?
- Không. Không phải cậu ta.

 

- Tụi tớ nhắn tin vài lần.
- Chỉ nhắn tin thôi?

 

Nói chuyện điện thoại... một chút.

 

- Từ lúc nào?
- Tớ không biết.

 

Hôm đó cậu ta nhắn tin xin lỗi tớ,

 

và lại lần nữa vào hôm sau.
Cuối cùng tớ thôi không bơ nữa.

 

Thật tốt khi biết được
chuyện không kết thúc theo kiểu

 

- mọi người hay nghĩ.
- Sao cơ...?

 

- Cậu vừa nói tới đào sâu.
- Không phải với cậu ta.

 

- Chính cậu nói cậu ta hủy hoại cậu.
- Tớ biết.

 

- Tớ biết. Chỉ là tớ...
- Được rồi, tớ hiểu.

 

Cậu ta đều khiến
quần chíp của chúng ta rơi xuống.

 

Cậu nghĩ Justin nóng bỏng?

 

Dĩ nhiên. Tớ đâu mù hay bị thiến về mặt hóa học.

 

Chính cậu nói,
tớ nhắc lại.

 

rằng cậu ta là "chuẩn hình mẫu vận động viên đáng ghét."

 

Càng làm cho cậu ta
nóng bỏng hơn.

 

- Phải nhỉ? Như vậy mà công bằng sao?
- Được rồi, đủ rồi.

 

Cậu đặt tay lên lò nóng.
Au. Cậu rút ra bài học.

 

- Đúng chứ?
- Đúng.

 

Cậu sẽ xóa số cậu ta khỏi điện thoại

 

và xóa tên cậu ta khỏi tim cậu.

 

Có lẽ chúng ta nên bỏ qua
ba bài thơ tiếp theo của tớ.

 

Tại sao?

 

"Ngay từ ban đầu là
vì nụ cười đó.

 

Cái cách mà nó thật dễ
để khiến em hạnh phúc,

 

nụ cười mà em ước
mình chưa từng nhìn thấy."

 

Thôi đi.

 

Cháu có biết bài thơ này
nói về ai không, Ryan?

 

Phản đối. Chứng cớ không xác thực.

Người khai báo không thể hiện diện, thưa quý tòa.

 

- Tôi cho phép.
- Bài thơ này nói về ai hả Ryan?

 

Cháu không biết.

 

Ryan, sao cháu không đọc
thêm một bài thơ khác nữa?

 

Ryan Shaver chết dẫm.

 

Mỗi đứa trẻ ra tòa đều hoàn toàn gục ngã.

 

Không ai thừa nhận việc mình làm.
Chỉ có tớ, một mình tớ.

 

- Phải, đó là công cụ khốn khiếp của Ryan.
- Thằng gay tệ bạc nhất.

 

Ý tớ... ý tớ không phải
vì cậu ta là gay.

 

Ý tớ là vậy.

 

Cậu ta hời hợt và khêu gợi,
cậu ta mặc đồ gay hàng ngày.

 

Thằng gay điển hình.

 

Chad cũng là gay.
Nếu cậu chưa biết.

 

Hence, cậu ta có thể nói
những thứ nhảm nhỉ mà ta không thể.

 

Thậm chí nếu cậu muốn chịch cùng cậu ta,

 

có một ứng dụng cho cậu đấy.

 

Tớ đưa cậu ba cái.

 

Nếu tớ thắng, chúng ta ra ngoài.

 

- Không.
- Thôi nào, dạo chút thôi.

 

Không, tớ xin lỗi.

 

Cậu nghe lời sếp rồi.

 

Với lại, có rất nhiều người từ
cả hai bên đang tìm kiếm cậu.

 

Từ khi nào Tony Padilla
sợ những thứ đó?

 

Chết tiệt.

 

Cậu sợ.

 

Tại sao?

 

Tớ và các anh em, tụi tớ đánh gục gã đó.

 

Cuối cùng hắn cáo buộc
bọn tớ một vài tuần trước.

 

Đó là lần ẩu đả thứ hai của tớ,
giờ tớ đang bị quản chế.

 

Nếu bị bắt gặp đi cùng cậu,
cả hai bị chộp.

 

Vậy là lần thứ ba.
Nghĩa là tớ vào tù.

 

Khỉ thật.

 

Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy?

 

- Cậu sẽ không nói với tớ.
- Không, không, nó...

 

Cũng tuyệt. Nó...

 

Cơ bản là tớ tiêu sạch gần hết số tiền có

 

trong vài tuần đầu từ khi bỏ đi,

 

sống ở nhà nghỉ, mấy chỗ cờ hó.

 

Ừ, oxy thì kiểu như hơi nhẹ,

 

đống hoá đơn quá đắt đỏ,

 

heroin lại rẻ.

 

Cậu biết đấy, giờ tớ ở đây.

 

Dằn vặt mình trong phòng của Clay Jensen.

 

Mang đôi giày chết tiệt của tớ vào.

 

Bố mẹ cậu có phát hoảng
về vụ hôm qua không?

 

Không. Họ thất vọng.

 

Ồ thất vọng. Tớ ghét thứ đó.

 

Chưa hết, họ muốn tớ đến
nhóm trị liệu, nói chuyện với ai đó.

 

- Lúc nào cậu cũng có thể nói chuyện với tớ.
- Tớ đã nói vậy đấy.

 

Tớ sẽ không cố hôn cậu
mọi lúc hay gì đâu.

 

Ừ.

 

Về chuyện đó, tớ...

 

Không, ý tớ là chúng ta không cần phải...

 

Chúng ta không cần phải nói về nó,
kể cả sau này, cậu biết đó.

 

Được.

 

Cảm ơn.

 

Tớ đã nghe mấy cuộn băng.

 

Clay cuối cùng cũng đưa chúng.

 

Chúa ơi.

 

Cậu...

 

- Cậu ổn không?
- Ổn.

 

Còn cậu?

 

Cậu chưa bao giờ kể hết chuyện về Bryce.

 

Nếu muốn nói tớ đã
đến cái nhóm trị liệu ngu ngốc.

 

Được rồi.

 

Tớ hiểu rồi.

 

Thậm chí chính tớ còn
không biết rõ câu chuyện.

 

- Tớ không nhớ được tất cả.
- Tớ cũng vậy.

 

Đây rồi.

 

Tớ nghĩ tớ đã thấy một
cái máy đánh dấu ở trong này.

 

Nghĩa là sao?

 

Tấm hình được chụp tại trường.

 

Và?

 

Nó có thể hữu dụng
cho trường hợp của cậu.

 

Và?

 

Và khốn thật, nó đây rồi.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 

Chúng ta phải tìm căn phòng.

 

"Tôi sẽ tự biến mình thành
mục tiêu hết lần này đến lần khác?

 

Hay sẽ đối diện với một cuộc sống
ham muốn những thứ không nên có?"

 

Cháu đã đọc cả ba bài thơ
nên cô sẽ hỏi lại một lần nữa.

 

Những bài thơ này nói về ai?

 

Phản đối. Nhân chứng đã trả lời rồi.

 

- Thưa quý tòa?
- Tiếp tục đi.

 

Bài thơ nói về ai, Ryan?

 

Justin Foley.

 

Vậy, sau khi Justin Foley,
theo chính lời bạn ấy:

 

"Hủy hoại và làm ô nhục danh tiếng của tôi."

 

Bạn ấy vẫn liên lạc với cậu ta?

 

Vâng.

 

- Và tiếp tục viết thơ về cậu ta?
- Vâng.

 

Gần như là nửa tá thơ.
Có bất kỳ đề cập nào đến trầm cảm

 

hay cầu cứu không?

 

Không.

 

Theo như cháu biết,

 

bạn ấy có duy trì việc
liên lạc cá nhân với Justin Foley không?

 

Cháu...

 

Cháu không biết.

 

À... này.

 

Cậu nhắn cho mình là đang ở đây.

 

Nhưng chưa từng nghĩ cậu sẽ,
kiểu như ghé qua.

 

Phải, à...

 

Chỉ vì muốn một ly latte à?

 

Thật sự thì... cậu có nghĩ
ở đây có Gatorade không?

 

Tớ đoán không.

 

Thật ra tớ chưa từng bao giờ đến đây.

 

Chà, cũng không có ai trong đám bạn của cậu.
Vậy nên... an toàn rồi.

 

Không phải thế...

 

Tớ chỉ...

 

Chúng ta không thật sự
nói chuyện một thời gian rồi nên...

 

Tớ nghĩ có lẽ tớ muốn gặp cậu, vậy thôi.

 

Cậu gặp tớ ở trường.

 

Phải, nhưng, cậu biết nó thế nào rồi đấy.

 

Không, thật đấy. Như thế nào?

 

Nghe này, tớ cũng chẳng thích thế chút nào.

 

Một khi được là mục tiêu ở Liberty,
đó là những gì phải nhận.

 

Mục tiêu cậu có chút
dễ sống hơn với mục tiêu tớ.

 

Được rồi, tớ nói tớ xin lỗi.

 

Tớ nói nó cả mấy tháng nay.

 

Nhắn tin, hầu như thế.

 

Thật đấy.

 

Xin lỗi hơi muộn rồi.

 

- Xem ai đây, Justin.
- À, chào, chào...

 

Có chuyện gì thế?

 

À tụi tớ vừa mới xong
mấy bài tập về nhà.

 

- Gặp ở trường sau nhé.
- Chắc rồi. Nói chuyện ở trường sau.

 

Nhìn kìa, cậu ấy vừa xuất hiện.

 

Tớ không hề gọi cậu ấy.

 

Tớ biết.

 

- Được rồi. Tớ biết rồi. Tha cho tớ đi.
- Xóa hắn đi, Hannah, xóa đi.

 

Xóa đi.

 

Cậu ấy viết về nỗi khát khao,
tình yêu và sự thiếu thốn tình cảm.

 

Vậy sao cháu lại không
xuất bản những bài thơ đó?

 

Vì chúng chẳng hay chút nào.

 

Ryan, hãy thành thật nào.

 

Cháu xuất bản bài thơ không phải
vì đó là sự thật của bạn ấy,

 

nhưng bởi vì cháu nghĩ nó sẽ
gây sốc nhất, phải không?

 

Không.

 

Cậu ấy không hạnh phúc.
Cậu ấy đang vô cùng phẫn nộ, đau đớn.

 

Cậu ấy biết về Justin và...
những cậu trai khác vì cậu ấy cô đơn.

 

Không phải về bản thân họ,
mà về những gì mà họ đại diện.

 

Những gì họ làm với cậu ấy
và những gì mà chính cô đang làm...

 

Không còn câu hỏi nào, thưa quý tòa.
Cảm ơn, Ryan.

 

Hỏi lại, thưa quý tòa?

 

Ryan, sao cháu lại nghĩ Hannah
vẫn tiếp tục nhắn tin với Justin?

 

Justin Foley là một quyết định tồi.

 

Chúng ta đều đưa ra những quyết định sai lầm.

 

Nhất là khi chúng ta cô đơn đến tuyệt vọng.

 

- Tớ nghĩ chúng ta nên quay về ngay bây giờ.
- Không.

 

Ngoài này quá tuyệt.

 

Một ít không khí trong lành,
một ít vitamin D.

 

- Phải
- Ít này... ít kia...

 

- Khỉ thật.
- Làm ơn đi.

 

Khỉ thật.

 

- Xin lỗi.
- Lạy Chúa.

 

Đừng có mà mồm mép với mọi người.

 

Tớ chỉ xin lỗi người phụ nữ mặc đồ màu tìm. Đó là...

 

Tớ không nhận ra toàn bộ đặc vụ trinh thám thường nhật này.

 

Ồ, thật sao, cậu không nhận ra

 

rằng có vài người có lẽ sẽ không vui khi cậu trở lại à?

 

Jessica muốn tớ trở lại.

 

Đó là tất cả vấn đề đó.

 

Ừ, ừ.

 

- Đúng không? Đó là những gì cậu ấy đã nói, phải không?
- Tớ không nói chuyện với cậu ấy, mà là Clay.

 

Cậu ấy nói cậu ấy muốn tớ đến đây.

 

Tớ không nghĩ là...

 

Tớ không nghĩ chuyện đó dễ dàng đâu.

 

- Tớ nghĩ là cậu ấy...
- Gì vậy? Cái gì thế?

 

Cchiếc xe đó trông quen lắm nhỉ?

 

- Là của ai thế?
- Tớ không biết. Rõ ràng luôn,

 

họ đến trường của chúng ta.
Thế thì cậu đạt được ý nguyện của mỉnh rồi đấy.

 

Mọi người sẽ biết cậu sắp trở lại.

 

- Em mừng vì anh đã đến.
- Anh cũng thế.

 

- Có nhiều việc để làm đấy.
- Ồ, hôm nay là một ngày đẹp trời mà.

 

Nó có thể trở nên tệ hơn nhiều, tin em đi.

 

Anh tin em.

 

Mai gặp lại nhé.

 

Thật tốt khi thấy hai người cùng nhau.

 

- Cũng thật tốt cho bồi thẩm đoàn phải không?
- Đó không phải những gì tôi nghĩ.

 

- Chà, tôi cũng thế.
- Được rồi, tôi hiểu mà.

 

Dù vậy tôi vẫn lo lắng về cô.

 

Thật dễ quay về lối mòn

 

để dựa vào ai đó đã chứng minh điều không đáng tin.

 

Đừng lo.

 

Tôi vẫn đang tiếp tục.

 

Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn cứ tiếp tục,
ngay cả khi ta nên từ bỏ.

 

- Chết tiệt.
- Sàn nhà không khớp.

 

Không có ghế bành nào cả.

 

Chết tiệt.

 

Phải có vài phòng tập thể hình ở đâu đó.

 

Có lẽ Justin có thể giúp.

 

Cậu sẽ nói thế.

 

Thế là sao?

 

- Làm thế nào mà cậu tha thứ cho cậu ta nhanh như vậy?
- Tớ không có nói là tớ đã tha thứ cho cậu ta.

 

Tại sao các cô gái lại thích những gã trai như Justin nhỉ?
Ý tớ là, tại sao cậu lại thế?

 

Cậu ta luôn là một tên khốn.
Bạn thân nhất của cậu ta là kẻ đi hiếp dâm.

 

Tớ đã không biết điều đó.

 

Cậu đã được cảnh báo.

 

- Kat đã cảnh báo cậu.
- Ồ, vậy ra đó là lỗi của tớ sao?

 

- Tớ không nói điều đó.
- Thế thì cậu đang nói gì?

 

Tớ chỉ...

 

Tớ không hiểu sao con người ta lại đi thích
những người không hợp với họ chút nào?

 

Tớ không biết phải nói gì với cậu.

 

Ta không chọn người mà ta thích.

 

Ừ.

 

Nói tớ điều đó đi.

 

Cậu chắc đó là Justin không?

 

Đó là những gì tớ nghe.

 

Mà sao cậu ta lại ở cùng Tony?
Cho là cậu ta quay lại để làm chứng sao?

 

- Đệt mợ nó nếu tớ biết, hay quan tâm.
- Được rồi, nghe này.

 

Người của bang sẽ đến đây vào ngày mai để ghi hình.

 

Vậy nên nếu các em quan tâm,

 

hãy đến gặp tôi ở văn phòng.

 

Này.

 

Em đã sắp xếp ổn cả cho phiên tòa chưa?
Em muốn thầy đến cùng em không?

 

Ổn cả thôi. Huấn luyện viên. Cảm ơn thầy.

 

Nghĩ sao cậu ta trở lại đây?

 

Tớ không biết. Thôi bỏ đi.

 

Đi thôi. Mọi thứ đều ổn.

 

Ừ, cậu cứ nói thế suốt.

 

Cậu nói cho tớ có thứ chết tiệt phải quan tâm,
nhưng tớ chả thấy đâu.

 

Vậy sao giờ cậu lại đi quan tâm hả?

 

Cậu đó. Chúng ta. Cả bang.

 

Tất cả đều quan tâm.

 

Đi đi. Lấy xét nghiệm nước tiểu của mình đi.

 

Zachy, cần giúp không?

 

Không, tớ ổn, người anh em. Không cần đâu.

 

Không định nói với bọn tớ phải không?

 

Tại sao, cậu nghĩ tớ là chuột cống sao?

 

Không, tất nhiên là không.
Tớ chỉ ước mình có gen của cậu thôi.

 

Cậu nói đúng lắm.

 

Cậu tâng bốc tớ.

 

Quay lại đi người anh em.

 

- Cảm ơn nhé.
- Ừ.

 

Cảm ơn các nàng.

 

Tớ có lẽ đã đánh giá cao nó rồi,

 

nhưng không phải cô gái nào
cũng đi gặp mặt bố mẹ, phải không?

 

- Đúng rồi. Gặp sau nhé.
- Tạm biệt.

 

Này, Jess.

 

- Hôm nay cậu làm tốt lắm.
- Cảm ơn.

 

Xin lỗi khi chúng ta phải kết thúc sớm.

 

Tớ phải về nhà và thay đồ để gặp bố mẹ Bryce.

 

- Tớ không biết sẽ phải mặc gì cả.
- Ừ.

 

Tớ chắc là cậu có thể mặc bất cứ thứ gì, Chlöe,
và họ sẽ vẫn thích cậu thôi.

 

Này, Jess.

 

Chúng tớ sẽ tìm cho cậu một anh chàng, được chứ?
Cậu phải để tớ giúp.

 

Ý tớ là, tớ có hơi tự hào về khả năng mai mối của mình...

 

Nghe này, Chlöe,
tớ đếch muốn có bạn trai.

 

Được chứ?

 

Điều cuối cùng tớ cần trong đời bây giờ
là vài gã trai chết tiệt.

 

Và cậu, thực tế là cậu cứ,
kiểu như, đề nghị chuyện đó...

 

có nghĩa cậu chỉ là một con khốn vô giá trị như tớ nghĩ.

 

Cháu đã cố
để trở thành bạn của Hannah.

 

Cháu đã cần một người bạn nhiều như cô ấy vậy.

 

Chào.

 

Chào.

 

Cháu...

 

Cháu đã là bạn của Hannah,
và khiến cậu ấy thất vọng, và cháu xin lỗi.

 

Cháu chỉ muốn ghé qua và nói
những gì họ đang làm là rác rưởi.

 

Cảm ơn cháu.

 

Cô có thể...?

 

Cô có thể hỏi cháu một số câu
về nhật ký của Hannah không?

 

Vâng, tất nhiên rồi ạ.

 

Nó đề cập "nơi họp câu lạc bộ"
trong ba bài thơ khác nhau.

 

"Có gì đó đã thay đổi sau vụ họp câu lạc bộ.

 

Mình đã tưởng tượng bản thân trong một lúc
là một trong số những người xuất sắc,

 

nhưng mình không bao giờ nên đến nơi họp câu lạc bộ."

 

"...Trong lá thư may mắn ở chiếc áo khoác của cậu ấy."

 

- Đó có thể là Justin, phải không?
- Có thể lắm.

 

Cháu không biết.

 

Cháu chả nhớ gì về nơi họp câu lạc bộ cả.

 

Khốn thật.

 

Được rồi. Còn về "kẻ quấy rầy" thì sao?

 

Cậu ta cũng xuất hiện vài lần.
Có cả một thơ về cậu ta.

 

"Đôi lúc kẻ quấy rối
không cần phải đập vỡ cửa sổ.

 

Đôi khi họ đã có chìa khóa rồi."

 

Cháu có biết người này không?

 

Không ạ.

 

Cô cho đó là về những vụ bắt nạt ở trường.

 

Ngôi nhà đang cháy,

 

khói tràn ngập phổi con bé,

 

và kẻ xâm nhập,

 

một Hannah khác
mà mọi người nghĩ họ đã biết.

 

Ồ, không, điều đó cũng có nghĩa đấy.

 

Thứ này thật vô dụng, Ryan.

 

Họ viết và viết về những thứ chết tiệt,
nhưng không có gì thay đổi cả, tớ xong rồi.

 

Hannah, cậu có một món quà.
Cậu sẽ không vứt đi như vậy đâu.

 

Một món quà sao?

 

- Cậu nói điều đó dễ như cậu biết vậy.
- Tớ biết.

 

Ừ, tớ ước tớ biết.

 

Tớ ước tớ không cần mọi người
nói với tớ rằng tớ giỏi đấy,

 

hay họ thích tớ, nhưng tớ lại cần.

 

Chuyện... chuyện đó thật tuyệt vời.
Đó là những gì cậu nên viết.

 

Không.

 

Quá đủ để viết về những cảm xúc của tớ rồi.
Ta có thể ăn chúng không?

 

Ừ, ta có thể hoàn toàn ăn nó.

 

Vani hay socola bạc hà đây?

 

Làm ơn đi. Vani không phải là hương vị.
Đó là sự thú nhận chiến bại.

 

Hannah rất tài năng,
nhưng cậu ấy lại không biết điều đó.

 

Cậu ấy đã viết về tình yêu, về nhu cầu.

 

Và cháu muốn cho cậu ấy thấy rằng
có rất nhiều người thích tác phẩm của cậu ấy,

 

cũng như tình yêu vậy.

 

Thế nên cháu đã lấy cắp thơ của cậu ấy.

 

Nó chỉ là một bài thơ.

 

Nhưng cháu đã sai.

 

Cháu xin lỗi, cháu chả giúp ích được gì nhiều.

 

Đôi khi cô mơ viển vông rằng tất cả câu trả lời
đều nằm trong những trang giấy đã phai này.

 

Ồ, cháu... cháu không cho là vậy đâu.

 

Cháu tưởng rằng
đó chỉ là những khởi đầu sai trái hay

 

những thứ cậu ấy thấy xấu hổ để thừa nhận với chính mình.

 

Tại sao nó vẫn giữ liên lạc với Justin nhỉ?

 

Cô đơn.

 

Nó có thể rất mãnh liệt ở tuổi của chúng cháu.

 

Nó không chỉ là ở tuổi của cháu đâu.

 

Những gì cậu ấy cần nhất là tình yêu.

 

Sự kết nối con người.

 

Em không rời đội cổ vũ vì Justin trở lại sao?

 

Thầy biết, tin tức hành lang thường đến nhanh.

 

Em không quan tâm.

 

- Em không quan tâm chuyện cậu ấy trở lại sao?
- Không.

 

Biết nơi cậu ấy đang ở chứ?

 

Justin cũng cần sự giúp đỡ.

 

Cậu ấy nên được ghi danh ở trường.

 

Địa chỉ duy nhất của cậu ấy mà thầy có
là của bố cậu ấy ở Sacramento.

 

Ồ, vâng.

 

Jess, thầy sẽ thành thật.

 

Thầy biết cảm giác như thế nào khi cố mạnh mẽ

 

và giữ tất cả những bí mật lại cho mình.

 

Nhưng không hiệu quả đâu.

 

Em không cần phải nói với thầy.

 

Nhưng hãy nói với ai đó.

 

Nếu em không cần phải nói với thầy thì
em đi được chưa?

 

Liên hệ báo giá dịch thuật đa ngôn ngữ qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 

Justin chưa bao giờ gặp mẹ cậu ấy.

 

Mẹ cậu ấy sống cùng
một tên buôn ma túy tên là Seth.

 

- Bố có nghĩ mẹ thích cậu ấy không?
- Mẹ con sao?

 

- Vâng.
- Chắc rồi.

 

Chlöe là một cô gái tuyệt vời. Rất xinh đẹp.

 

Vâng, và cậu ấy cũng có đầu óc nữa.
Điểm số đều cao hơn con.

 

Và nó có chung thủy không?

 

Có.

 

Điều đó mới quan trọng.

 

- Con làm tốt lắm.
- Cảm ơn bố.

 

Ta dọn thôi.

 

Trông cháu khá vui nhỉ, cả hai cháu luôn.

 

Ồ, vâng, chắc chắn rồi ạ.
Cậu ấy rất ngọt ngào với cháu, kiểu như lúc nào cũng thế.

 

- Ngọt ngào sao?
- Vâng.

 

Thật vui khi nghe thế.

 

Đội cổ vũ. Môn thể thao phối hợp ạ.

 

Cô biết mà.

 

Sao cậu biết về Justin?

 

Do Jessica đã nói với tớ khi chúng tớ đi biển bằng xe cậu hôm qua.

 

Nói rằng Clay tới tìm cậu ta.

 

- Clay?
- Ừ.

 

Vậy cậu biết cậu ta đang sống ở đâu
hay tại sao lại quay trở lại không?

 

Không, Zach, và tớ thực sự đếch quan tâm.

 

Tại sao lúc nào cũng là thằng cha Justin?

 

Kìa, thư giãn đi, anh bạn.
Không phải vậy đâu.

 

- Này, cậu vẫn ổn đấy chứ?
- Ừ.

 

Hôm qua tớ và Jessica đã hôn nhau.

 

Thật không?

 

Tên này, quá tuyệt rồi còn gì.

 

Tuyệt đúng không?

 

Ừ, thế nhưng sau đó
thì cậu ấy hoảng sợ với tớ.

 

Và giờ chỉ là...
Tất cả trở nên kỳ cục. Tớ...

 

Ừ. Cậu ấy hoảng sợ
cũng là điều dễ hiểu thôi.

 

Phải. Nhưng tớ chỉ...
Tớ vẫn nghĩ nó liên quan đến Justin.

 

Và cậu biết điều điên rồ nhất là gì không?

 

Khi bọn tớ hôn,
tớ thậm chí còn không có cảm giác gì.

 

- Ý cậu là, về mặt cảm xúc, hay là...?
- Không, ở chỗ ấy.

 

Đơn giản là tớ bị mất cảm giác.

 

Tớ thực sự không có bất cứ cảm giác gì,
giống như đó là triệu chứng sau cơn hôn mê.

 

- Cậu đã thử xem phim kích dục chưa?
- Dĩ nhiên là rồi.

 

Nhưng tớ nghĩ với một ai đó
có thật thì sẽ được, cậu biết đấy.

 

Này, thành thật mà nói, nó sẽ được thôi.
Cậu phải tìm đúng cô gái của cậu.

 

- Thật chứ?
- Ừ.

 

Được rồi. Cho tớ biết khi
cậu tìm được người đó cho mình.

 

Có thể cô ấy có bạn thích một
người gầy nhẳng và bị suy yếu.

 

Kìa, không phải suy yếu cả đời.

 

Chúng ta tập thôi.

 

Cô xin lỗi, Sheri.

 

Thằng bé đi xem phim với bố nó.

 

- Nó chắc chắn đã quên nhắn tin cho cháu.
- Dạ, chắc là vậy ạ.

 

Cô vui vì hai đứa làm bạn trở lại.
Cô biết cháu đã trải qua chuyện không hay.

 

Dạ, bọn cháu đều vậy.

 

Cháu nghĩ Clay vẫn đang cố gắng
để tha thứ cho cháu.

 

- Ừ, thằng bé đã mời cháu đến học cùng...
- Vâng.

 

Thực ra, sao cháu không ở lại?
Đợi thằng bé một lúc.

 

Chắc chắn rồi ạ.

 

Cô có thể hỏi cháu về một
vụ kiện cô đang theo không?

 

Giả dụ một cậu trai và một cô gái
thường xuyên nhắn tin cho nhau,

 

rồi đột nhiên dừng lại.
Điều đó có nghĩa gì?

 

Dạ, có lẽ họ đang hẹn hò đúng không?
Sau đó thì họ chia tay.

 

Nếu như họ chưa bao giờ hẹn hò?

 

Ôi, vậy có lẽ đó chỉ là
mối quan hệ một đêm.

 

Hannah đã rất cần có sự
kết nối với con người

 

và cháu đã phản bội cô ấy.

 

Cháu đoán cháu đã bỏ cậu ấy lại một cách
thậm chí cô độc hơn cậu ấy đã từng.

 

Và cháu nghĩ là cháu biết
cảm giác của cậu ấy.

 

Hôm nay thế nào?

 

Ừm, không được tốt lắm.

 

Nhưng cậu thì không sao.
Tớ không nói gì về cậu cả, nếu cậu lo lắng.

 

Tớ không lo. Tớ... chỉ
muốn biết cậu thế nào.

 

Cậu ở đây một mình à?

 

- Muốn tham gia với chúng tớ không?
- Chúng tớ?

 

Caleb, Ryan. Ryan, Caleb.

 

- Rất vui được gặp cậu.
- Rất vui...

 

Bắt tay được đấy.

 

Có chắc cậu không muốn
đi cùng bọn này không?

 

Ừ, thực ra là không. Tớ đang định về.
Tớ bị cho leo cây rồi.

 

Có vẻ như người hẹn tớ mới tham gia ứng dụng hôm nay.
Cậu ta là người mới, cậu biết đấy. Chỉ là...

 

Quên hắn đi. Ở lại đây. Hơn nữa tôi cũng muốn
biết vài điều xấu về anh chàng hoàn hảo này.

 

- Ôi, cậu ta biết về quá khứ của chúng tôi. Đúng là...
- Mỗi thứ một ít thôi.

 

Anh không có hứng thú với
mấy chuyện cấp 3 vớ vẩn đâu.

 

Có đấy.

 

Thôi nào, Ryan. Thật đấy. Ở lại đây đi.

 

Thứ Hannah cần là một người bạn.
Và cháu không phải.

 

Trong quãng thời gian dài nhất,
không có điều gì giống nhau cả.

 

Tôi ngủ bao lâu, ăn gì, mặc gì.

 

Ý tôi là quần áo của tôi không
còn giống tôi chút nào nữa.

 

Màu sắc tươi sáng khiến tôi cảm
thấy mình như một kẻ dối trá,

 

còn quần áo tối màu thì
có vẻ như không đủ tối.

 

Chỉ là không có thứ gì phù hợp.
Chỉ là mọi thứ thực sự giống như một sự sai lầm.

 

Và chẳng có điều gì tôi đã làm có thể giúp mình.
Không uống rượu. Không chích thuốc.

 

À, tôi không thực sự thử tất
cả mọi loại thuốc kích thích.

 

nhưng để tôi nói mọi người nghe, cần sa
chỉ làm tôi bùng nổ và khóc nức nở thôi.

 

Mọi người biết không, chỉ có một điều có thể
giúp tôi chính là tất cả mọi người.

 

Và hôm nay tôi biết ơn vì

 

đến đây và nói chuyện với mọi người

 

luôn là điều đã mang tôi
trở lại là chính mình.

 

Mọi người biết đấy, một con bé to mồm,
huênh hoang và hay gây chuyện.

 

Nhưng mọi người yêu tôi
và tôi cũng vậy.

 

Cảm ơn.

 

Cuối cùng cô cũng đến.

 

Sao cô biết

 

về tôi?

 

Ừm, tôi không biết gì về cô.

 

Tôi chỉ nghĩ có thể đó
là mấy tin đồn nhảm nhí

 

và rõ ràng là như vậy,
nên tôi muốn thân thiện.

 

Thân thiện và một chút tọc mạch?

 

Tôi không tọc mạch. Tôi tò mò.

 

- Ờ, được rồi.
- Và nó có tác dụng đúng không?

 

Ừ.

 

Ty?

 

Con yêu?

 

Ty.

 

Ty.

 

Tắt nhạc đi.

 

- Sao ạ?
- Tắt nhạc đi.

 

Con xin lỗi. Sao cơ ạ?

 

Chỉ là, ừm...

 

nhạc của con.

 

- Đó là nhạc punk rock ạ.
- Ồ.

 

Nghe có vẻ dữ dội.

 

- Đúng thế.
- Ồ.

 

Được rồi. Này.

 

Điều gì khiến nó dữ dội như thế?

 

Tất cả.

 

- Mẹ hiểu.
- Vâng.

 

Hôm nay bác Barbour đã gọi.
Ở ngoài đường.

 

Bác nói bác nhìn thấy con và bạn con,
Cyrus, bắn súng về phía nhà bác ấy.

 

Sao ạ? Bắn súng?

 

Không phải con ạ. Con không biết. Con...

 

- Con đoán là ông già ấy điên rồi.
- Không.

 

Bác ấy nói là con. Vậy nên bác ấy
mới gọi mẹ chứ không phải cảnh sát.

 

Ôi, đợi đã, ý bác ấy là... ý bác ấy là súng đạn bi của Cyrus?

 

- Có phải là bác ấy nói về cái đó không?
- Súng đạn bi?

 

Nó chỉ là đồ cũ của Cyrus.
Giống như là đồ chơi thôi.

 

Mẹ biết đấy, không phải súng thật.

 

- Chắc đó là thứ bác ấy trông thấy.
- Ồ, được rồi.

 

Dù sao con vẫn biết mẹ cảm thấy
thế nào về bất kỳ loại súng nào.

 

Vâng. Con biết. Con biết.
Thậm chí con còn nói với Cyrus điều đó.

 

Rằng đó là lý do tại sao bọn con phải hết sức
cẩn thận khi tới sân của bác Barbour.

 

Và có phải Cyrus đưa cho con cái nhạc đó?

 

Cả cái áo đó?

 

Bọn con tự thiết kế cái áo này, mẹ biết đấy.

 

Chúng khá là táo bạo.

 

Mẹ hi vọng con dành những thứ này
cho những chỗ thích hợp,

 

không phải ở trường.

 

- Vâng.
- Được rồi.

 

Được rồi.

 

Vậy...

 

- Đừng thức khuya quá.
- Không đâu ạ.

 

- Chúc mẹ ngủ ngon. Con yêu mẹ.
- Ngủ ngon.

 

Này, đằng ấy.

 

Xin chào.

 

Em đoán camera của anh có vấn đề gì rồi.

 

À phải, nó bị vỡ rồi. Nên...

 

Anh tên gì, anh chàng dễ thương?

 

À...

 

Anh tên Zach.

 

Chào Zach.

 

Nếu em không thể thấy anh, làm sao
em biết anh to và cứng cỡ nào?

 

À...

 

Anh có thể mô tả cho em.

 

Anh cao 1m9.

 

Anh đầy cơ bắp vì tập thể hình rất nhiều.

 

Có vẻ rất nóng bỏng.

 

Anh thích như này không?

 

- Ừ, đúng là anh rất thích.
- Mm-hmm.

 

- Đúng rồi, tuyệt lắm.
- Ôi, vâng.

 

Ôi trời ơi!

 

Đệt! Khốn khiếp!

 

Sao vậy? Anh không thích à?

 

Không. Ý anh là có, anh thích.

 

Không, anh thích.
Không phải tại em. Là anh. Anh chỉ...

 

Anh không thành công.

 

Và anh không...

 

Anh không cao 1m9. Không đầy cơ bắp.
Anh...

 

Anh rất gầy và nhìn nực cười,
và cái ấy của anh bị hỏng rồi.

 

Được rồi. Ừm...

 

Anh yêu, anh bao nhiêu tuổi?

 

- 25
- Vậy à?

 

Nghe này, nhóc chỉ 18 hoặc hơn chút thôi.

 

Xin lỗi, nhóc con.

 

Tớ xin lỗi. Tớ không nhận
được tin nhắn của cậu.

 

Kế hoạch là nếu cậu thấy xe ô tô,
cậu phải đi qua cửa sổ.

 

Cả nhà cậu có xe giống như vậy.

 

- Tớ nghĩ đó là cậu.
- Xe của tớ nhỏ hơn.

 

Được rồi. Dù sao thì

 

tớ đã mượn cớ để vào phòng cậu và dùng nhà tắm

 

để Tony có thể về và
Justin ngủ cho đến giờ.

 

Ít nhất thì cậu ta không bị phát hiện.

 

Ừ, ừm, về chuyện đó...

 

Khi nào thì cậu sẽ nói cho tớ
biết có người nhìn thấy cậu?

 

Khi nào thì cậu sẽ nói cho tớ về Jess?

 

Tớ đã nói chuyện với Tony.

 

- Cậu ấy không muốn tớ ở đây, đúng không?
- Chuyện phức tạp lắm.

 

- Cậu nói dối tớ.
- Không, tớ... đó là sự thật.

 

Jessica chỉ là... chưa nhận ra mà thôi.

 

Cậu ấy sẽ thay đổi suy nghĩ.

 

Cậu phải sống tử tế, và cậu ấy sẽ thấy.

 

Thôi đi!

 

Tớ đang phí thời gian.

 

Cậu ấy giữ bưu thiếp của cậu.

 

Đó là cách chúng tớ tìm thấy cậu.

 

Cậu ấy giữ nó, Justin.

 

"Nancy, anh sẽ luôn yêu em. Sid."

 

Tại sao cậu ấy giữ nó?

 

Tớ đã thực sự yêu cậu ấy.

 

Vậy thì ở lại.

 

Mọi người muốn biết tại sao Hannah
viết những bài thơ này không?

 

Cậu ấy đang tìm kiếm.

 

Cậu ấy rất cần được nghe, được kết nối.

 

Và tất cả lấy đi đường sinh mệnh đó và bóp méo nó.

 

Này bé cưng,

 

- con ổn chứ?
- Vâng.

 

À, con...

 

Con đang nghĩ có lẽ con sẽ
cố gắng ngủ ở đây tối nay.

 

Thật không?

 

- Tốt lắm.
- Vâng, sẽ ổn thôi ạ.

 

Con muốn bố ôm con không?
Hay là hơi ngớ ngẩn nhỉ?

 

Ngớ ngẩn.

 

Họ lấy đi câu chuyện của riêng cậu ấy.

 

Và cậu ấy đấu tranh để lấy lại nó.

 

- Anh là ai?
- Kevin Porter.

 

Cố vấn học sinh của Trung học Liberty.

 

Tôi đang tìm con trai cô.

 

Nghe này, tôi có thể cho anh biết gì được?
Nó trốn rồi.

 

Cô không muốn biết nó ra sao, còn sống hay...?

 

Nó có thể tự lo cho mình, được chưa?
Luôn luôn như vậy.

 

Thưa cô, thằng bé mới 17 tuổi.

 

Mày là thằng chết tiệt nào?

 

Tôi là cố vấn của Justin,
Kevin Porter. Còn anh là ai?

 

Tao là người đã bị thằng
khốn đó ăn cắp 1000 USD.

 

Vậy là mày sẽ lấy lại tiền cho tao?

 

À, tôi không ở đây vì điều đó.

 

Vậy thì tao gợi ý là mày nên
cút ra khỏi nhà tao đi.

 

Nghe này. Justin, thằng
bé cần một ngôi nhà.

 

À, nó đã có nhà, và nó đã phá nó đi.
Thế là hết.

 

- Tạm biệt.
- Được rồi. Tôi mong là anh sẽ lùi lại.

 

- Không thì sao?
- Đừng làm vậy.

 

Mày sẽ giam tao lại chắc?

 

À, tới đi!

 

Nhưng cuối cùng,

 

câu chuyện mà họ nói ồn ào đến mức đó
là tất cả mà cậu ấy có thể nghe thấy...

 

rồi cậu ấy bắt đầu tin vào
nó và quên đi mình là ai.

 

Khốn khiếp!

 

Không khó để điều đó xảy ra,
để đánh mất chính mình.

 

Để tin rằng không một ai hiểu mình,

 

hoặc yêu mình.

 

Và rằng mình là người duy nhất biết
những gì mình đang phải trải qua.

 

Rồi mọi người tự thuyết phục
mọi chuyện sẽ tốt hơn.

 

Nhưng không.

 

Liên hệ báo giá dịch thuật đa ngôn ngữ qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 

Để tìm kiếm sự giúp đỡ

 

hãy truy cập 13reasonswhy.info.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com